Khương Minh lấy ra một phong bì, bên trong là một xấp tiền mặt mới tinh, hắn cũng không có đếm, trực tiếp đưa tới, nói ra: "Đây là sáu nghìn tệ, các ngươi đếm một chút đi, yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm, chính là ở lễ hội, cho mấy cái biểu ngữ quảng bá là được rồi, mặt khắc, ở trên radio trường học tuyên truyền một phen, làm cho sinh viên trong trường biết đến bưu điện của ta."
Cầm lấy xấp tiền mới tinh, còn có mùi mực in nhàn nhạt, hai nữ sinh đi theo trợn mắt kinh ngạc.
Đây cũng thuận lợi quá đi.
Không phải nói, học trưởng một nghèo hai trắng sao? Cái này mà gọi là hai bàn tay trắng à. Tiết Hải Tường có phải bị rối loạn thành ngữ không, nên hiểu nhầm nghĩa?
Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy, hai người bọn họ càng thêm bội phục Trần Thu Nguyệt, bộ trưởng lợi hại như vậy, đi theo bộ trưởng như vậy mới có tiền đồ.