Đại khái bảy giờ tối, Lục Dương mới thu đủ tiền thuê nhà của năm nhà, tổng cộng là hai nghìn ba trăm năm mươi tệ, nếu như tính luôn tiền điện, có lẽ có khoản hai nghìn năm trăm.
Cũng may mình không phải kẻ ăn hại.
Nhận tiền từ từng hộ gia đình, trong lòng Lục Dương có chút cảm thán, nếu như cả đời mình muốn tầm thương vô vị, làm một chủ thuê nhà cũng quả thật không tệ, đầu tháng cứ chỉ đi thu tiền.
Điểm thoải mái nhất của việc này là không cần phải nhìn sắc mặt của lão bản mà làm việc.
Chu Đình Đình có tiền thuê nhà ít nhất, nàng trước kia ở tầng sáu, nên giá cũng thấp nhất, cũng chỉ 180 tệ một tháng, cộng thêm tiền nước nữa thì hai tháng mới có 380 tệ, Lục Dương vốn không muốn thu tiền của nàng, nhưng Chu Đình Đình cứ một mực kiên trì đem tiền nhét vào tay hắn.