"Lâm Viện Viện, ngươi đem tiền đến trả cho Lục Dương, còn gọi ta đi theo làm gì?"
Dưới bóng cây trên đường nhỏ, Tống Giai cất bước bằng một sải chân dài, đi bên cạnh Lâm Viện Viện, phàn nàn nói.
Lâm Viện Viện chính khí hào hùng, nói :"Giai Giai tỷ, ngươi cũng không phải không biết, Lục Dương là một cặn bã nam, ta lại là con gái yếu ớt, nếu đến có một mình, bị hắn khi dễ thì phải làm sao bây giờ?"
"Nói hưu nói vượn, Lục Dương có lần não khi dễ ngươi chưa? Thời điểm ở Thân Thành, các ngươi còn ở cùng một nhà, người ta cũng không đụng chặm gì tới ngươi."
Tống Giai cảm thấy Lâm Viện Viện thuần túy là rảnh rỗi sinh nông nổi.