La Rossini liếc mắt nhìn chiếc thuyền hải tặc, cánh tay móc sắt giơ lên. Trong lúc Thạch Chí Kiên cho rằng hắn sẽ hô giá…
“Ăn cơm trước.” La Rossini vỗ móc sắt sau lưng Thạch Chí Kiên, cười nói: “Ta thích ngươi. Ngươi đẹp trai như ta thì không nói, lại còn có tài hoa, thuận miệng là có thể hát được một bài hát. Nhưng lời bài hát nhẹ nhàng quá, không có cảm giác mạnh mẽ. Đợi lát nữa ta uống rượu, ngươi đổi bài khác cho lão tử, tăng cường ham muốn.”
…
Chạng vạng tối.
Chỗ sâu Đại Tự Sơn đốt lên một đống lửa.