Đúng lúc này, Lôi Lạc đột nhiên lên tiếng: “Ta thích không phải ngâm chân hay trị liệu đầu, mà là bài hát vừa rồi. Nó rất hợp với tình huống, cũng rất êm tai. Nhưng ta không biết là ai đã sáng tác nó?”
Mọi người cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.
Đúng vậy, bài hát vừa rồi rất hay, chủ yếu là cảm xúc kéo theo rất tốt, rất có sức cuốn hút.
Mặc dù Thạch Chí Kiên không biết xấu hổ nhưng hắn không thể tự kềm chế mà tự khen chính mình.
Hoàng Triêm tốt xấu gì cũng bị xã hội vùi dập bảy tám năm, biết lúc này mình nên làm cái gì.