“Thạch Chí Kiên, ta không có nói đùa với ngươi, ngươi đừng có mà tí tởn như vậy. Không phải tiền mặt của ngươi đã không còn rồi sao, tại sao ngươi còn không đầu hàng? Ngươi không có tiền trả lương cho nhân viên, lại còn đi mở nhà hàng lẩu? Có phải ngươi muốn bị người ta mắng chết hay không?”
“Đới tiểu thư thật biết quan tâm ta quá, biết nhiều chuyện đến như vậy. Nhưng như thế thì sao? Mạng của ta cứng lắm, cho dù bây giờ vẫn còn khó khăn, nhưng không đến mức phải phá sản.” Khóe miệng Thạch Chí Kiên nhếch lên ý cười. Hắn gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, cười tủm tỉm nói: “Nói chính xác, ta còn muốn giãy dụa một chút. Làm sao, Đới tiểu thư, ngươi có cho ta cơ hội hay không?”
“Cho ngươi cơ hội? Cơ hội phải do mình tranh thủ. Ngươi chơi như vậy, ngươi nên nghĩ đến sẽ có kết quả như ngày hôm nay, đồ khốn kiếp.”
“Đới tiểu thư độc ác quá.” Thạch Chí Kiên gãi mũi: “Không nói nữa, lại có người đến đòi nợ rồi. Ta sợ không qua được năm nay quá.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.