“A Kiên, ngươi nói nếu Lạc ca được làm Thái Bình Thân Sĩ, ta có thể làm gì?” Hào cà thọt khập khễnh chống quải trượng, vui vẻ hỏi Thạch Chí Kiên.
“Ngươi muốn làm cái gì? Cho ngươi một chức chủ nhiệm liên đoàn người khuyết tật được không?”
“A Kiên, ngươi đang chê cười ta đó à? Tâm ta rộng lớn, không chấp nhặt ngươi.” Hào cà thọt nhếch miệng với Thạch Chí Kiên.
“Cho nên, Hào ca, sau này ngươi bớt làm mấy chuyện thất đức đi. Câu nói kia của Thần Gia cũng thích hợp với ngươi lắm. Người đang làm, trời đang nhìn. Đi từ thiện nhiều hơn đi, dùng số tiền mà ngươi kiếm được báo đáp cho xã hội.” Thạch Chí Kiên nhắc nhở Hào cà thọt.
Nếu người khác nói câu nói này, Hào cà thọt đoán chừng đã vung quải trượng quất tới rồi, nhưng lời lại từ miệng của Thạch Chí Kiên nói ra, hắn không khỏi chiêm nghiệm lại.