Thạch Chí Kiên bó tay: “Thiếu gia thân yêu của ta, một chút xíu của ngươi đủ cho dân chúng phấn đấu cả đời đấy.”
“Điều này thì ta biết, nhưng ta muốn ký hợp đồng với Nhiếp Vịnh Đàn, nàng mở miệng ra là đòi năm trăm nghìn. Ta chắp vá lung tung mới kiếp được hai trăm nghìn, vẫn còn thiếu ba trăm nghìn.”
“Ngươi bảo họ Nhiếp đòi ít một chút, hoặc cũng có thể ghi phiếu nợ cho nàng.”
“Làm sao mà được, dù gì người ta cũng là mỹ nhân mà.”
“Thế ngươi đối với ta như thế nào? Nói thế nào ta cũng đẹp trai mà.”