“Ơ? Trần Chí Siêu bất ngờ.
Thạch Chí Kiên quơ lấy khăn lau miệng: “Thật ra ta và cảnh ti James cũng mới quen biết nhau mà thôi.”
Trần Chí Siêu nhìn Thạch Chí Kiên, không lên tiếng.
“Tin hay không tùy ngươi.” Thạch Chí Kiên lau miệng xong, vò khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác dưới chân: “Ngoài ra, ta thấy ngươi hẳn nên cảm ơn ta mới đúng.”
“Tại sao ta lại phải cảm ơn ngươi?”