Triệu Đức Phúc giận tái mặt. Hồ Tuấn Tài đứng đằng sau Thạch Chí Kiên không khỏi giật mình, vội tằng hắng một tiếng tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, sau đó dùng tay đẩy mắt kính trên sống mũi lên.
Thạch Chí Kiên thì khác, từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
“Triệu tiên sinh, ta đến bàn chuyện làm ăn với ngươi, ngươi cần chi phải tức giận như vậy?” Thạch Chí Kiên bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như thế? Người nào mà không biết gần đây ngươi tiếp nhận một đơn hàng lớn, nhưng là một đơn hàng phải bù lỗ.” Thịt mỡ trên mặt Triệu Đức Phúc run rẩy.
“Đơn đặt hàng ba triệu là không sai, nhưng dựa theo chi phí ước tính thì sẽ là bốn triệu. Ngươi không giải quyết được, chạy đến chỗ ta để lừa gạt. Ngươi quá coi thường Triệu mỗ ta rồi.”