“Một người ngoan độc tuyệt đối là một kẻ rất đáng sợ. Hắn thà chịu bỏ ra hai triệu cũng phải hoàn thành vụ giao dịch này. Đến lúc đó, ngươi phải làm thế nào? Giúp hắn phân phối hàng, tiêu thụ thông qua các cửa hàng của chúng ta?”
“Cái này…” Đới Phượng Ny đổ mồ hôi lạnh, á khẩu không trả lời được.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Nhưng bây giờ hết thảy đang bày ra trước mắt. Thạch Chí Kiên thà rằng tốn hai triệu cũng phải giải quyết đơn đặt hàng của nàng. Đến lúc đó nàng nên làm sao đây?
“Nếu ngươi là em gái của ta, Đới Phượng Niên ta đương nhiên không thể ngồi im mặc kệ. Cho dù ta phân phối một lượng thức uống có giá ba triệu kia cho toàn bộ Hương Giang, ta cũng không giúp hắn trải đường, mở ra thị trường đâu.” Ánh mắt của Đới Phượng Niên hiện lên sự ác độc.
“Huống chi, bây giờ hươu chết vào tay ai còn chưa nhất định. Ta đã tìm người điều tra tình hình tài chính của hắn. Hiện tại lượng tiền mặt trong tay hắn nhiều nhất chỉ có năm trăm nghìn tiền mặt. Nếu một tuần sau hắn không thể thanh toán được hai triệu tiền mặt cho Hồng Xương, ta sẽ nuốt chửng nhà máy ở Nguyên Lãng, rồi nuốt luôn nhà máy nước ngọt của hắn.”