Đới Phượng Niên cười ha hả: “Như vậy thì tốt quá rồi. Tiếng Pháp của ta cũng chỉ nửa đường mới học, càng nói càng khó chịu. Tuy nhiên, ta thật sự không ngờ Tatar tiên sinh ngươi lại nói tiếng Quảng Đông tốt như vậy.”
Tatar kiêu ngạo nói: “Ta yêu quý Trung Quốc, rất thích văn hóa của Trung Quốc. Cho nên, khi ta còn ở Pháp, ta đã đi theo rất nhiều người Trung Quốc hiền lành học tập tiếng Trung Quốc, bao gồm cả tiếng Quảng Đông, Đông Bắc, còn có Tứ Xuyên…”
Đới Phượng Niên chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng: “Tatar tiên sinh, ngươi thật sự đa tài đa nghệ.”
“Cảm ơn ngươi đã khích lệ. Thật ra rất nhiều người đều nói ta như vậy. A, ngươi có mời ta vào nhà không? Chúng ta đứng ngoài cửa thế này có thể không được đẹp mắt cho lắm.”
“Ôi, ta sơ ý quá, mời ngươi vào nhà.” Đới Phượng Niên vội mời đối phương vào phòng khách.