“Làm sao? Ngươi đã làm gì, chính ngươi rõ ràng nhất?” Đới Phượng Niên trừng mắt nhìn em gái, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
Đới Phượng Ny sợ hãi, vội giải thích: “Ta không làm gì cả. Không phải ta chỉ bán sản phẩm Vĩnh Khang giảm giá sao?”
“Bán sản phẩm giảm giá? Ngươi bán lỗ thì có. Ngươi đang dùng vốn của mình để đả thương người khác.” Đới Phượng Niên cực kỳ tức giận. Hắn đập một cái bốp xuống bàn: “Nếu Vĩnh Khang cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ bị hủy trong tay của ngươi.”
“Làm sao có chuyện đó được? Hiện tại tình thế rất tốt. Sản phẩm của chúng ta bán rất chạy, còn không ai mua hàng của tên khốn Thạch Chí Kiên nữa.”
“Nhưng ngươi có nghĩ đến, chúng ta bán càng nhiều thì sẽ lỗ càng nhiều không? Nếu chẳng may bảy ngày sau, Thạch Chí Kiên vẫn có thể kiên trì, chúng ta phải làm sao bây giờ?”