“Đương nhiên là được. Ngươi nói nghe một chút đi.” Nhan Hùng thấy có cơ hội, vội xoa tay nhìn Thạch Chí Kiên.
“Ta đã mở nhà hàng Hải Lý Lao rồi, chuẩn bị ngày mai mời mọi người sang đó tham quan, thử đồ ăn ra sao. Ngoài ra, ta còn có một suy nghĩ, ta sẽ mở một trăm nhà hàng đại lí trên toàn bộ Hồng Kông. Cảng đảo, Cửu Long và Tân Giới, mỗi nơi cũng phải ba mươi mấy nhà hàng như vậy.”
Mọi người nghe xong, ai cũng động tâm, bắt đầu suy nghĩ một trăm nhà hàng đại lí là cái quỷ gì.
“Các ngươi cũng nhìn thấy đấy, nhà hàng lẩu rất dễ mở, trên cơ bản không cần thuê người quá nhiều, chỉ cần có nguyên liệu nấu nước của ta là được, cộng thêm có nhà hàng nổi của ta hỗ trợ, tuyệt đối khách hàng nối liền không dứt. Đến lúc đó, mọi người nằm thôi cũng có thể kiếm lời.”
Giọng điệu Thạch Chí Kiên vô cùng chắc chắn, giống như trước mắt là một ngọn núi vàng phát sáng.