Lợi Triệu Thiên là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn. Hắn không dám đắc tội đối phương, chỉ có thể cố gắng kềm nén sự lo lắng trong lòng nhìn Lợi Triệu Thiên.
Lợi Triệu Thiên hút một hơi thuốc rồi phun ra một ngụm khói, đôi mắt dài nhỏ nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của Đới Phượng Niên: “Được làm vua thua làm giặc. Bây giờ ngươi đã bị bại bởi Thạch Chí Kiên, tìm ta thì có lợi ích gì?”
“Ta biết ta thua nhưng tráng sĩ có thể chặt tay, cắt Vĩnh Khang cho hắn. Ta chỉ xin Lợi tiên sinh giúp ta bảo vệ bốn xí nghiệp lớn mà thôi.”
“Bảo vệ bất động sản, xây dựng, chứng khoán còn có khách sạn của ngươi à?”
Đới Phượng Niên gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần giữ vững được những thứ này, ta có thể Đông Sơn tái khởi.”