Thạch Chí Kiên không thèm để ý đến phản ứng của hai người. Hắn đưa tay rút một tờ giấy lau rượu Winzerton phun trúng bàn: “Ta còn nhớ rõ vừa rồi ông chủ Ôn có nói, ngươi rất thích câu nói kia của người Trung Quốc chúng ta. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sắc mặt của Winzerton trở nên khó coi, mơ hồ cảm thấy lần này hắn rất có thể khiêng đá nện chân mình.
“Thật ra ta cũng rất thích câu nói này.” Thạch Chí Kiên cười lại càng xán lạn hơn: “Như vậy chúng ta ký hợp đồng trước. Một máy hát trị giá ba chục nghìn. Đơn đặt hàng của ngươi trị giá sáu triệu. Ông chủ Ôn có thể trả trước một phần ba là hai triệu. Ta cam đoan trong một tháng sẽ giao hàng cho ngươi.”
Phốc.
Winzerton lại phun ra ngụm rượu thứ hai.