Song phương gặp mặt, lập tức yên lòng.
Lý Lạc Nhiên xinh đẹp, gần như nam nữ già trẻ đều thích, huống chi nàng rất khiêm tốn, không có kiểu vừa yếu ớt lại vừa kiêu ngạo của người thành phố như hai lão nhân nghĩ.
Mà hai người Tô phụ và Tô mẫu phúc hậu và lương thiện cũng giúp Lý Lạc Nhiên không còn khẩn trương nữa. Nàng khéo đưa đẩy lòng người, Lý Nhiêu thì rất biết cách nói chuyện, mấy người cũng dần thân thuộc.
Ngồi xuống phòng khách, cho dù cuộc sống Lý Nhiêu rất tốt cũng phải khen phòng ốc không dứt miệng.
Hàn huyên vài câu, Tô mẫu theo thói quen của phụ nữ nông thôn, nói ra một câu khiến cho Lý Lạc Nhiên vui không nhịn được: "Lạc Nhiên, ngươi cũng không còn nhỏ. Tốt nghiệp xong, nếu có thể kết hôn thì kết hôn với lão nhị đi, như vậy cũng có thể trông coi hắn một chút."