Tô Bình Nam cúp máy, ấn huyệt thái dương đau nhức. Hắn đang bắt lấy khu Thanh Sơn cải tạo và ba huyện Lâm Hải, giai đoạn đầu công việc rất phức tạp, mà lượng công việc của Hà Minh Kiên không nhỏ nên không thể tiếp nhận.
Lúc này hắn mới phát hiện ở đầu ghế bên kia có một nữ hài khí chất như lan, cực kỳ thanh nhã đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ở kiếp trước, Tô Bình Nam rất thích sân trường yên tĩnh thế này, bởi vì chỉ khi yên tĩnh ngồi nơi đây, hắn mới cảm thấy mình không phải đang kiếm sống trong gió tanh mưa máu, tâm trạng thảnh thơi. Trước mặt có mỹ nhân như ngọc, Tô Bình Nam hiếm có tâm trạng nói chuyện: "Bạn học, xin hỏi..."
Hắn còn chưa nói hết câu, nữ hài đã tao nhã đứng dậy: "Cách này của ngươi là lần đầu tiên ta thấy đấy. Thật ra ngươi không cần như vậy, cuộc sống rất đặc sắc, tương lai ngươi sẽ gặp phong cảnh tốt hơn."
Tô Bình Nam kinh ngạc, hắn nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai hết, chỉ có một mình hắn: "Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"