Bạch Nghiêm vẫn chưa nói xong: "Người ta còn chưa mở cảng Cẩm Tú đâu. Một khi cảng xây xong, mấy tàu chở hàng hơn vạn tấn nhập cảng, mọi người đều kiếm cơm dựa vào biển, cái này khỏi cần nói nữa!"
Thấy mọi người im lặng, Bạch Nghiêm gằn từng câu từng chữ: "Mẹ kiếp, đây chỉ là hành động của Trang Tử Cường dưới trướng Tiểu Hồng Bào thôi đấy. Mà ở Cẩm Tú, Trang Tử Cường chỉ là nhân tài gia nhập giai đoạn sau."
Triệu Thiên Trường không nhịn nổi nữa, đứng lên gào to: "Thế ngươi nói xem phải làm thế nào? Dù sao cũng không thể để cho Tiểu Hồng Bào chen chân chia cơm đúng không? Con mẹ nó đám người này chết đói à? Chân trần không sợ mang giày, ai chả liều mạng làm nên sự nghiệp, không thể bị người ta dọa sợ thành con rùa rụt đầu được."
Triệu Thiên Trường đã phát tài nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn đặt mình vào vị trí "chân trần", có thể thấy hắn kiêng dè Cẩm Tú đến mức nào.
Chặn đường phát tài chẳng khác nào giết cha giết mẹ người ta, bên dưới lập tức mồm năm miệng mười oán trách hơn mười phút. Bạch Nghiêm cảm thấy lửa cháy đủ lớn rồi, lúc này mới chậm rãi cất lời: "Ta nói nhiều như vậy là vì muốn mọi người đoàn kết lại."