Hạ Trúc sợ ngây người, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi muốn la hét nhưng bị Dương Thiên Lý che miệng lại. Bên tai vang lên tiếng Quách Quảng Diệu: "Uống xong chén này, ta đi trước, về sau sẽ không gặp lại nữa, cũng không cần phải gặp lại."
Quách Quang Diệu rất xem trọng nghĩa khí, Tô Bình Nam không chỉ là đại ca trong lòng hắn, mà còn giống như một người cha, một người anh trai. Theo nhận thức của hắn, bất kể như thế nào, Dương Thiên Lý này chính là đang phản bội! Mình tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn. Uống rượu này xong thì tình nghĩa đã cạn, hai bên như người qua đường xa lạ.
Cửa nhà hàng bị đánh mạnh, mấy người Lý Bản lập tức xông vào, Quách Quang Diệu trừng mắt bọn hắn: "Đi ra ngoài."
Không để ý đến mấy tên thuộc hạ của Lý Bản, cũng mặc kệ máu thấm trên cánh tay, Quách Quang Diệu cầm ly rượu uống xong, vỗ vỗ Tô Văn Văn, cười nói: "Ta nói xong rồi, đi trước nhé."
Tô Văn Văn cười gật đầu nói: "Bên ngoài mưa to, cẩn thận nhiễm phong hàn."