Tô Bình Nam xoay người, tri thức ở thời không kia nói cho hắn biết rằng lớp người trẻ tuổi ở Cảng thành tiếp nhận nền giáo dục của phương Tây là chủ yếu, tuy đời sống cá nhân hỗn loạn nhưng xứng với từ "nhân tài". Ví dụ như các tinh anh của Tinh Điều quốc ( nước Mỹ ) sau này, hồi trẻ bọn hắn cũng hoang đường như thế.
"Mặc dù Tô Bình Nam không phải người tốt gì, nhưng nếu ngươi tình nguyện gia nhập, ta dẫn ngươi qua bão tố cuộc đời thì sao nào."
Lời cảm khái của Tô Bình Nam vang lên trong cơn mưa xối xả. Lớp trang điểm đậm của Rebecca bị nước mưa rửa trôi, để lộ ra khuôn mặt thuần khiết vốn có. Nghe Tô Bình Nam nói vậy, nàng lập tức đi tới đứng bên cạnh hắn, nét mặt không hề sợ hãi, mạnh hơn Nobel vẫn điên cuồng gào đứt hơi khản tiếng không biết bao nhiêu lần.
Mưa nhỏ dần, gần như không còn nhìn thấy, chỉ có giọt nước lạnh lẽo vương trên mặt mới khiến người ta cảm nhận được nó vẫn tồn tại.
Mặc dù vẻ mặt của Nobel mệt mỏi, nhưng dường như hắn đã thay da đổi thịt. Nobel nhìn Rebecca đứng sau lưng Tô Bình Nam, nữ hài không nói cười tùy tiện ấy như đã biến thành một người khác. Rất nhiều lần hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi.