Đêm đã khuya, dưới một chiếc cầu vượt ở Thiên Đô.
Mộ Dung Thanh Thanh lặng lẽ ngồi đó, hai tay chống cằm, tâm tư bay xa.
Lão Di Lặc đã dẫn người đợi nàng ở cảng nhiều ngày, nhưng nàng vẫn chưa tìm được cơ hội. Nàng thừa nhận mình đã xem nhẹ tính cảnh giác của Hồng Bào Thiên Nam. Hơn nữa, từ biểu hiện của Tô Bình Nam lúc chạm mặt ở sân bay có thể thấy khả năng đánh đấm của tên bá vương này rất giỏi, không phải dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn và chỗ đứng.
Thật ra lúc chạm trán ở sân bay, con dao sắc bén có hình dạng đặc biệt kia đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trong tay nàng. Nhưng Tô Bình Nam lập tức phản ứng như một con báo, chặn kín tuyến đường ra tay tốt nhất của nàng. Hai tên họ Đỗ kia cũng rất giỏi, ứng phó kịp thời.
Mộ Dung Thanh Thanh không phải Lưu Lập Quả, nàng không muốn ngọc nát đá tan, vì vậy nàng không cố ra tay. Vả lại ở sân bay đông người, nàng khẳng định rằng Tô Bình Nam chắc chắn sẽ không xé bỏ lớp ngụy trang của hắn, nhất định sẽ để cho nàng đi.