Ninh Khả thở dài, đang định ném danh thiếp vào thùng rác thì có một giọng nói vang lên sau lưng.
"Danh thiếp của ta thật sự rất hữu dụng, ngươi có chắc là muốn ném đi không?"
Ninh Khả ngoảnh đầu lại, trong đôi mắt như làn nước mùa thu ánh lên cảm xúc vui mừng, hàng mi dài cong cong. Nàng mỉm cười hỏi: "Hữu dụng cỡ nào?"
Tô Bình Nam ngẫm nghĩ, giọng điệu rất nghiêm túc: "Trong một số trường hợp có thể cứu mạng."
"Chém gió."