Mạnh Tịnh Tuyết cười ngửa tới ngửa lui, lông mày rung lên bần bật, khiến vài người phục vụ ở cửa ngạc nhiên chú ý đến nàng, tò mò không biết quản lý Lý đã nói gì khiến bà chủ ngày thường nghiêm túc của mình cười đến như vậy.
Cười nửa ngày Mạnh Tịnh Tuyết mới ngừng, nghiêm túc nói: "Ta tin vào ánh mắt của ta. Lý thúc, chuyện này ngươi không cần quan tâm nữa.”
Mạnh Tịnh Tuyết biết Lý Mãnh là người mà ba nàng sắp xếp bên cạnh mình, nàng không rõ lực lượng trong tay hắn lắm, sợ hắn tự đưa ra quyết định cho nên nàng nói những lời này cực kỳ nghiêm túc.
Lý Mãnh gật đầu.
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn Lý Mãnh, giọng nàng trầm xuống: "Những gì ngươi vừa nói, nữ nhân Mạnh gia không cần thứ nào cả.”