Nếu là trước đây, đối với Trương Lam Vũ hắn thì Tô Bình Nam chỉ là truyền thuyết, vậy mà hôm nay hắn có thể ăn cơm với con người bằng da bằng thịt, đây là điều hắn không dám nghĩ tới.
Trương Lam Vũ không suy nghĩ miên man nữa. Hắn nghe ra Cố Thanh Vân e ngại mình, càng thêm hạ quyết tâm nhất định phải làm cho lãnh đạo nhanh chóng yên tâm về mình, tin tưởng mình.
Cố tri phủ là cây đại thụ che trời, hắn nhất định phải ôm chặt, dù chết cũng phải ôm.
Đã tới Cẩm Tú Các, Trương Lam Vũ vội vàng xuống xe mở cửa xe cho Cố Thanh Tùng.
Trương Lam Vũ nhìn tiền sảnh khí phái của Cẩm Tú Các, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nhà hàng tốt nhất Ô thành này.