Nhìn mấy chiếc xe việt dã đen ngòm bỏ đi, Lưu lão nhân nói giọng căm hận: “Ba chiếc xe, mười một người, lão già này tuổi lớn rồi nhưng tay chân còn nhanh nhẹn lắm."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, ung dung nói: "Nam nhân này trông có vẻ điên cuồng, nhưng lại là người trung thành. Hắn vậy mà lại muốn đổi mạng với chúng ta."
Lưu lão nhân hơi khinh thường: "Thân thủ người này đúng là rất tốt, nhưng mà đã quá xem trọng bản thân rôi."
Mộ Dung Thanh Thanh làm một động tác mà chỉ nội bộ Hải Đông Thanh có thể hiểu được, Lưu lão nhân sửng sốt, giả bộ cúi người nhìn về phía một nhà hàng cách đó hai mươi mét.
Kết quả hắn ngây người một chút, người ngồi bên trong hắn có quen biết. Mấy ngày nay, Lưu Đường đều chăm sóc đại đội hải doanh từ trên xuống dưới nhưng phó doanh Vương Bảo Bảo cứng mềm đều không chịu. Bên trong nhà hàng là Vương Bảo Bảo và một số ít thuộc hạ của hắn.