Căn cứ của Hải Đông Thanh là Bạch Sơn, hầu hết mọi người đều có thân phận khác là hộ săn bắn.
Một khi Bạch Sơn phân chia thành khu bảo tồn du lịch tự nhiên, không có trợ cấp thu nhập từ thổ sản và các kỳ trân dị bảo của núi rừng, cho dù Mộ Dung Thanh Thanh có hung tợn đến đâu cũng không thể áp chế được tâm tư của những người bên dưới.
Nhớ lại mấy ngày trước các chuyên gia do tập đoàn Cẩm Tú phái tới trong núi càng nhìn càng kinh hãi, bộ dạng giống như là nhìn thấy cái gì quý hiếm lắm, Mộ Dung Thanh Thanh tức giận không thể giải thích được. Cục Lâm Nghiệp đã đến thảo luận ba lần, ra giá lần sau cao hơn lần trước, từ phương diện tiền bạc không thể nghi ngờ Cẩm Tú rất là hào phóng.
Đặc biệt là có một chuyên gia động thực vật lão làng của đại học Thiên Nam nhìn xác động vật hoang dã quý hiếm chất đống trong trang trại, suýt chút nữa đã chỉ tay vào mặt Mộ Dung Thanh Thanh.
"Nhất định phải cấm săn bắn, bằng không con cháu của chúng ta chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều động vật trong sách mà thôi, các ngươi đều là tội nhân."