“Ờm, là lỗi của chúng ta, thật xin lỗi.”
Tô Bình Nam nghiêm túc xin lỗi Tôn Mạn. Ở tập đoàn Cẩm Tú hắn nói một thì không có hai, quả nhiên là thủ đoạn cứng rắn. Bên dưới Tô Bình Nam có rất nhiều người mù quáng sùng bái hắn, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy lão đại uy phong phong lẫm liệt xin lỗi một cô gái trước mặt nhiều người như vậy, cả đám đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Lòng Tô Mạn vốn đã căng thẳng, dáng vẻ của Tô Bình Nam khiến cô gái nhỏ chưa từng thấy qua trận thế như vậy cảm thấy sợ hãi. Nhưng vừa nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của đối phương, trái tim căng thẳng của nàng lập tức dịu xuống, phút chốc nàng bật khóc.
Cô gái quá xinh đẹp, lại khóc lê hoa đái vũ, Tô Bình Nam hơi ngẩn ra, không biết nói gì, chỉ lẳng lặng đưa từng tờ khăn giấy cho nàng.
Nhìn thấy đám người phía dưới muốn cười mà không dám cười, Tô Bình Nam sốt ruột xua tay, ra hiệu cho bọn hắn mau cút xa.