Con đường này rất dài. Khi Hà Minh Kiên chạy được nửa đường thì trông thấy một hán tử vẫn còn ngái ngủ kéo cửa cuốn quán karaoke đi ra ngoài, vứt đống rác tích tụ trong nhà ra ven đường cái. Hắn ném rất mạnh, rất nhiều vật thể lạ màu trắng văng tứ tung, con đường lớn vốn được quét dọn sạch sẽ lại trở nên bẩn thỉu bừa bộn.
Dường như đó là một tín hiệu, các quán ven đường bắt đầu mở cửa ném rác tích từ tối qua ra lề đường, như thể mọi người không nhìn thấy thùng rác to bổ chảng ở cách đó không xa.
Hà Minh Kiên dừng chân, thậm chí còn nghe thấy có người quát lão hán: "Ngày nào ngươi cũng quét sớm như vậy làm gì? Không thể chờ chúng ta đổ ra ngoài rồi quét một lượt được sao?"
Lão hán không tức giận, vừa cười xòa vừa lộn trở lại: "Già rồi, tay chân không nhanh nhẹn, ta sợ không làm xong trong thời gian quy định nên đi sớm chút."
Hà Minh Kiên nhìn lão nhân trán đầy nếp nhăn. Ở độ tuổi này cũng đáng bậc cha chú, thậm chí là ông nội của hắn, vậy mà đối phương phải cố nặn ra nụ cười làm lành như thế làm Hà Minh Kiên cực kỳ khó chịu.