Hai phút sau, Chu Hoa Văn đặt tài liệu của Mộ Dung Thanh Thanh xuống, ánh mắt có chút do dự.
Thành ý của tập đoàn Cẩm Tú rất lớn, những kế hoạch hợp tác này quả thực là từng bước tiến lớn.
Chu Hoa Văn biết rằng nếu rút lui khỏi cuộc tranh giành mảnh đất này, lợi nhuận mà những dự án hợp tác này mang lại sẽ đủ bù đắp cho những khoản lỗ của hắn.
Suy nghĩ hồi lâu, Chu Hoa Văn lắc đầu. Theo quan điểm của hắn, giá trị lớn nhất của mảnh đất không phải là kiếm tiền, mà là bảo vệ rủi ro. Với miếng đất vàng đó, vốn liếng Chu gia sẽ được đảm bảo tồn tại trăm năm, cho nên kiếm tiền chỉ là chuyện thứ hai. Nhìn thấy Chu Hoa Văn lắc đầu, Mộ Dung Thanh Thanh cũng không nói nhiều, chỉ đứng lên vươn tay nói: "Cẩm Tú đã bày tỏ thành ý lớn nhất, nếu Chu tổng từ chối, ta cũng không còn gì để nói."
Chu Hoa Văn hơi bất ngờ trước biểu hiện của Mộ Dung Thanh Thanh. Từ lời Hoa Tử hắn đã biết nữ nhân này là ai, nhưng hắn không ngờ đối phương vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối, hoàn toàn chỉ là thái độ làm ăn của một thương nhân.