“Di, di cũng ăn một chút đi.” Tiết Sở Sở nói.
Cố a di vẫn mỉm cười, nàng cũng cầm một quả dâu tây, vừa định đưa lên miệng thì cố ý để tay run lên một chút, quả dâu tây lập tức rơi xuống đất.
Tiết Nguyên Đồng cúi đầu, bề mặt quả dâu tây màu trắng hồng dính một ít bụi bẩn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Người nông thôn không cầu kỳ như vậy, nhặt lên rửa đi là ăn được.
Cố a di cúi xuống nhặt lên, thuận tay nhét vào miệng nữ nhi.