Nghe Vương Long Long nói, trong lòng Trịnh Vũ và đám bạn không khỏi dâng lên cảm giác tự ti: “Cha nó, người có học có khác!”
Đoạn Thế Cương cũng ngưỡng mộ không thôi.
Vương Long Long cười đắc ý, tràn đầy vui sướng, hắn nói: “Cũng thường thôi.”
Hắn móc điện thoại ra, định chụp lại cảnh trên sân khấu.
Lúc này, mọi thứ xung quanh như mất đi màu sắc, chỉ còn cơn mưa lửa xối xả và bóng dáng thiếu nữ váy trắng sợi sáng giữa bầu trời đêm.