Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã là mùng bốn Tết.
Chiều bốn giờ, ánh nắng không còn chói chang như giữa trưa, hoàng hôn buông xuống, một chiếc xe buýt lắc lư tiến vào nội thành, hòa vào bầu không khí Tết chưa tan.
“Ha ha, tiểu tử ta đã trở về rồi!” Quách Khôn Nam nắm chặt tay vịn, phấn khởi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đan Khải Tuyền thấy Nam Ca phấn khởi như vậy, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái, từ khi vào học tại Tứ Trung hơn một năm nay, hắn đã đi qua con đường này vô số lần, những vui buồn của hắn, những lo lắng được mất, tất cả đều được con đường này chứng kiến…
Hắn vốn nghĩ Nam Ca cũng như vậy, nhưng không ngờ, kết quả ngay giây sau, sắc mặt phấn khởi của Quách Khôn Nam đỏ bừng: “Tuyền Ca, mỹ nữ thật nhiều ah!”