Trường Trung học số Bốn Ngọc Châu, lớp 10A8.
Một câu nói của Bạch Vũ Hạ khiến Đan Khải Tuyền tỉnh táo lại ngay lập tức. Hắn như một con rô-bốt vừa được bật điện, rùng mình một cái, từ thế giới ảo tưởng quay về thực tại.
“Ờ... Ờ... Vậy cũng được.”
Hắn ngơ ngẩn đáp, hoàn toàn mất đi khí thế vừa rồi khi thắng được bạn học.
Rõ ràng là hắn đang đứng thẳng lưng, vậy mà Đổng Thanh Phong - người đang đứng xem - lại có thể thấy được từ hắn một dáng vẻ còng còng của một lão nhân tuổi xế chiều.