Quách Khôn Nam: “Không thì sao?”
“Ghen tỵ quá đi mất.” Đơn Khải Tuyền nhìn về phía xa xa, còn mấy km nữa mới đến trường bốn.
Mặc dù bình thường hắn cũng hay ra sân vận động chạy bộ, nhưng đi bộ lâu như vậy vẫn thấy mệt.
Du Văn bên cạnh Thẩm Thanh Nga làm nũng: “Giáo viên chủ nhiệm, trên đường về trường có một trạm xe buýt, có thể đi thẳng đến nhà em, em có thể rời khỏi đội ngũ trước không?”
Sắc mặt Đơn Khánh Vinh nghiêm lại, giọng nói cao hơn: “Vì sự an toàn của mọi người, về đến trường, điểm danh xong mới được rời đi.”