Đơn Khải Tuyền buồn bã nói: “Hôm nay ta ăn cơm rang trứng và tình cờ gặp Lam Tử Thần ở trong quán. Ta thấy nàng ấy cầm bát cơm đứng ở góc quán ăn cơm rang trứng, không có chỗ ngồi, vừa ăn vừa ho.”
Vương Long Long nói: “Ồ, nàng ấy bị ốm nên ngươi xót à?”
Đơn Khải Tuyền lại thở dài: “Không phải nàng ấy bị ốm khiến ta xót, mà ta xót khi nàng ấy bị ốm, lại còn phải đứng ăn cơm rang trứng.”
“Người con gái mà ta từng trân trọng như vậy, giờ đây lại...”
Vương Long Long hỏi: “Hai ngươi có chỗ ngồi không?”