“Miệng thối?”
Sau một tràng thị uy của Khâu Điệp, không những không dọa được Dương Thánh mà còn bị hắn chế nhạo lại.
Cặp song sinh kia kiến thức hạn hẹp, hoàn toàn không biết loại tiểu lưu manh như Khâu Điệp độc ác đến mức nào, nhưng Dương Thánh thì khác, nàng rất rõ độ độc ác của đám rác rưởi này, hoàn toàn là mức độ xâm hại.
Dương Thánh nhìn chằm chằm Khâu Điệp, trong mắt toàn là châm chọc: “Các ngươi thật thú vị, chạy đến trường trung học trọng điểm cấp tỉnh hống hách, ngươi tưởng đây là cái trường dạy nghề rách nát của các ngươi, có gan thì thử động vào một cái xem?”
“Rác rưởi thì phải có ý thức quay về bãi rác, hiểu không?” Dương Thánh không khách khí nói.