Quách Khôn Nam cầu xin đủ điều nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Hắn đặt điện thoại xuống, ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt xám ngoét như vừa được phủ một lớp bột vôi.
“Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.”
Tuyệt vọng, bất lực, trống rỗng, mất hết tất cả, cô đơn và hư vô bao trùm lấy hắn.
Cả người hắn như chiếc xe hết xăng, nằm bẹp một chỗ.