"Thiên Âm Phật Chủ trước khi ra đi, bảo ta nhất định phải hết lòng phụ tá ngươi, ta cũng tưởng rằng sau khi trải qua sự việc Phật chủ Niết bàn, ngươi có thể biết chút chừng mực... ta chỉ hỏi ngươi, ngươi khinh thường Lưu Ly Phật Giới chúng ta như vậy, trong lòng ngươi có từng nghĩ qua các đệ tử trong Phật giới chúng ta? Có từng nghĩ qua sự khổ tâm nâng đỡ của Phật chủ đối với ngươi?"
Không Thiền Tử sắc mặt hiếm thấy lạnh đến cực điểm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Diêm Bà La.
Sau một thoáng im lặng, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn từ từ biến mất, chỉ còn lại một nét bình tĩnh, sự bình tĩnh này khiến Diêm Bà La cũng bất giác bị ảnh hưởng, vẻ phẫn nộ cũng lập tức vơi đi rất nhiều.
Không Thiền Tử bình tĩnh nói:
"Ta đã là Phật chủ, ắt không thể không cân nhắc an nguy của Phật giới, chỉ là trước mắt sống sót mới là trọng yếu nhất, bằng không một khi Phật giới bị Vô Thượng Chân Phật công phá, mọi chuyện không cần bàn nữa."