Sau đó, trước cửa viện của Lý Thanh, mỗi sáng sớm đều có một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi quỳ gối, trong mắt ngấn lệ, nhìn qua thật đáng thương.
Ngày qua ngày, liên tục hơn hai tháng, đứa trẻ vẫn kiên trì không bỏ cuộc, phỏng chừng là bị mẫu thân ép buộc.
Một đêm nọ, Lý Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, một tầng sương giá đã kết lại, không khỏi thở dài một tiếng.
Đến Thanh Hoa Đàm đã gần một năm, lại một mùa đông lạnh lẽo sắp tới.
Lý Thanh lấy Dưỡng Hồn Linh ra, như thường lệ dùng linh lực tế luyện một lần, sau đó cẩn thận đeo lên người. Suốt cả ngày hôm sau, chiếc chuông này sẽ liên tục tẩm bổ thần thức, làm lớn mạnh thần hồn của hắn.