TRUYỆN FULL

[Dịch] Trượt Đại Học, Ta Quyết Định Đi Tru Thần

Chương 97: Chuyện vô kê (1/2)

Sở Vân Hiên ăn sáng với Lâm Nhã Nhi xong liền đi dạo tới trường Thiên Hoa.

Dù sao cũng xem như nợ viện trưởng bọn họ một ân tình.

Vì Lâm Nhã Nhi, bọn họ cũng tốn không ít tâm sức.

Thực ra đến Thiên Hoa cũng chẳng có mục đích gì nhiều.

Chủ yếu là muốn học hỏi Tiêu Thất Nguyệt một chút về không gian.

"Ê? Giang Ảnh?"

Ánh mắt Sở Vân Hiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang đi trên đường.

Hình như nàng đang phát tờ rơi?

Giang Ảnh cũng nhìn thấy Sở Vân Hiên, sau đó đi tới: "Lâm Nhã Nhi không sao chứ?"

"Ừm, nàng ấy không sao rồi."

Giang Ảnh gật đầu: "Vậy thì tốt, cầm lấy."

Nói rồi đưa cho Sở Vân Hiên một tờ rơi.

"Cái gì đây?" Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn, lẩm bẩm: "Tờ rơi tìm người..."

Giang Ảnh: "Đúng vậy, giúp Nhiễm Thu Tuyết tìm một người."

Sở Vân Hiên: "Ai vậy?"

"Người trong lòng nàng ấy, người nàng ấy yêu." Giang Ảnh bất đắc dĩ nói.

Sở Vân Hiên đang định nhìn kỹ tờ rơi tìm người, nghe vậy liền dừng lại.

"Ta nói này! Nàng ta không phải là núi băng sao? Cũng biết yêu người khác?" Sở Vân Hiên ngơ ngác hỏi.

"Ừm hừ, đúng vậy." Giang Ảnh gật đầu.

Sở Vân Hiên: "Núi băng cái khỉ, chỉ là hư danh thôi."

Giang Ảnh cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Hiên: "Nàng ấy đang ở con phố bên cạnh, ngươi có muốn đi gặp không?"

"Gặp nàng ta? Trước đây ta còn muốn đi xem thử, bây giờ mà..."

Sở Vân Hiên nhét tờ rơi vào tay Giang Ảnh: "Thôi đi, muốn gặp thì bảo nàng ta tự mình đến khúm núm trước mặt ta, ta còn phải xem xét đã."

Nói xong, Sở Vân Hiên bỏ đi.

Giang Ảnh ngơ ngác nhìn Sở Vân Hiên.

Rồi nàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Rốt cuộc, chẳng lẽ ta mới là người bình thường nhất sao?"

...

Sở Vân Hiên đến tiệm tạp hóa tiên nữ.

"Ồ, đến rồi, uống gì không?" Tiêu Thất Nguyệt hỏi.

Sở Vân Hiên lắc đầu: "Không uống đâu, ta muốn học hỏi ngươi một chút."

Tiêu Thất Nguyệt: "Bây giờ ta chỉ có thể dạy ngươi một số kỹ xảo chiến đấu, kiếm thuật cũng dạy được, ngươi muốn học cái nào trước?"

Sở Vân Hiên: "Ta muốn học không gian."

Tiêu Thất Nguyệt khựng lại.

"Không gian?" Nàng nhìn Sở Vân Hiên với ánh mắt kỳ quái.

Sở Vân Hiên ngưng tụ thuộc tính không gian, thân ảnh biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách đó vài mét.

Tiêu Thất Nguyệt: "..."

"Woa! Hỏa, Lôi, Không Gian, ba thuộc tính?"

Nàng há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Sở Vân Hiên.

"Có thể dạy không?" Sở Vân Hiên cười hỏi.

Tiêu Thất Nguyệt nhìn Sở Vân Hiên, nói: "Chuyện dạy hay không để sau, ngươi hãy trả lời ta một câu hỏi, làm sao ngươi thi trượt đại học được vậy?"

Sở Vân Hiên nhún vai: "Có khả năng nào, là do ta không muốn bản thân quá chói mắt, cố ý thi trượt không?"

"Phụt--"

Tiêu Thất Nguyệt bật cười.

"Ngươi nói cái khác ta còn tin, với cái tính cách thích thể hiện của ngươi, ngay cả trường Thiên Hoa cũng đến tuyển bạn gái, ngươi lại bảo với ta là không muốn bản thân quá chói mắt?"

Tiêu Thất Nguyệt khoanh tay nhìn Sở Vân Hiên.

"Thôi được rồi, không gian đúng không, học cái này khó lắm đấy."

Nói xong, Tiêu Thất Nguyệt đưa tay ra, cách không chộp lấy.

Một chai nước trong tủ nước xuất hiện trong tay nàng.

"Chỉ động tác này thôi, ta đã luyện ba tháng rồi đấy."

Sở Vân Hiên đưa tay ra, trong tay cũng xuất hiện một chai nước.

"Cũng không khó lắm." Sở Vân Hiên nói.

Tiêu Thất Nguyệt: "..."

"Vậy cái này thì sao?"

Nói xong, Tiêu Thất Nguyệt cách không bóp lấy một cái ghế.

Chiếc ghế như chịu một áp lực cực lớn, bắt đầu biến dạng.

"Đây là không gian áp súc."

Sau đó, nàng lại giải phóng một luồng không gian.

Bên ngoài, một khoảng không gian trực tiếp nổ tung.

"Đây là không gian bạo phá."