CHƯƠNG 1832
Răng rắc!Một đấm đánh ra, Hỗn Độn thú vỡ sọ não, máu loãng phun ra bốn phía, máu đặc quánh có màu sắc của Hỗn Độn.
Hỗn Độn thú bị thương, phát ra từng tiếng hét thảm, tiếng hú thê lương vang vọng trong Hỗn Độn.
“Nguy rồi!”Cổ Trần bỗng nhiên ý thức được không ổn, có cảm giác bất an.
Hỗn Độn thú bị đánh thương, nhưng phát ra một loại âm thanh độc đáo, dường như đang cầu cứu, lại giống như kêu gọi đồng bạn.