Lúc này Tần Thiên Nhất cũng rất mơ hồ về thực lực của Lý Chu Quân, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông ta rất vui vẻ, bởi vì ở Hồng Mông Giới từng có một lão giả suốt ngày khoe khoang trước mặt ông ta về việc đồ đệ của lão tốt như thế nào, chưa đến ba ngàn tuổi đã đột phá đến Thất Kiếp Chân Thần.
Bây giờ xem ra, sau này mình có cơ hội có thể mang theo tiểu tử thối Lý Chu Quân này đến Hồng Mông Giới đánh cho đồ đệ của lão giả kia một trận nên thân.
Cũng không biết đồ đệ của lão già kia hiện tại đã đột phá Thiên Thần Cảnh trên Chân Thần Cảnh chưa, nếu đã đột phá rồi, tiểu tử thối Lý Chu Quân này còn phải luyện tập thêm, nhưng cũng không chắc, dù sao tính cách của tên tiểu tử thối này cũng giống như mình, biết đâu tu vi thực sự của hắn đã sớm đột phá Thiên Thần Cảnh rồi cũng nên.
Mà Uyên Chủ khi nghe Tần Thiên Nhất gọi Võ Hoàng là tiểu nha đầu, khóe miệng không khỏi giật giật, đồng thời, lúc này Uyên Chủ cũng không khỏi hoài nghi về thực lực thực sự của Lý Chu Quân.
Không được, vẫn là gọi Lý Chu Quân là Thanh Đế như trước đi, tuy rằng vừa rồi gọi Lý Chu Quân là tiểu huynh đệ mà hắn không phản bác, nhưng nếu kẻ này có thực lực cao cường lại thêm lòng dạ hẹp hòi, ghi hận mình thì mình toi đời mất.