Thẩm Luyện túm lấy Đại Hắc, thuần thục vuốt ve hai cái sừng lớn đen bóng, trong lòng đã có tính toán.
"Tâm địa ta thiện lương, không đành lòng thấy đạo hữu bị ức hiếp."
Đại Hắc bị chủ nhân nắm lấy cái sừng lớn, đảo tròng trắng mắt, nó hiện giờ là vật cầm tay của chủ nhân, toàn thân đã được vuốt tới bóng loáng.
……
Mười hai năm đằng đẵng trôi qua.