Hư Vô Tinh Hải, khoáng mạch Phế Linh.
Bụi bặm dày đặc bao phủ khu vực rộng lớn vô cùng này, tu sĩ dưới cảnh giới Luyện Hư hoàn toàn không thể sinh tồn.
Mặt đất lồi lõm, khắp nơi là những vũng nước đen ngòm sâu không thấy đáy nối liền nhau, tựa như một khuôn mặt chi chít vết rỗ xấu xí.
"Vận khí quái quỷ, sao lại kém đến thế? Chín nghìn năm trước vận khí vẫn còn khá tốt, giờ đã gần vạn năm, chẳng lẽ không nên có một lần đại bộc phát khí vận vạn năm hay sao?"
Bên trong một hố sâu đổ nát, Thẩm Luyện khoanh chân ngồi giữa linh cấm, cố nén sự bất mãn trong lòng.