Nhưng mà, ngay khi Cung Tĩnh Chi xông vào biển sương mù đen kịt, từ trên quả cầu đen lơ lửng kia bỗng trào ra một luồng sương mù mãnh liệt, từng đợt khí lưu tản ra sự mục ruỗng, không chút sinh khí, hung hăng đẩy nàng ra ngoài.
Thấy vậy, đám người đang nóng lòng muốn thử lại lần nữa ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
"Chủ nhân, xem ra thời điểm bí cảnh mở ra còn chưa đến."
Bị đẩy ra khỏi đám sương mù đen, Cung Tĩnh Chi vận chuyển thủy vụ quanh thân, cuốn sạch đám hắc khí đang ăn mòn pháp lực và sinh cơ của nàng, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Bốn mảnh tàn phiến không có giả, chẳng lẽ bốn tên kia thực sự sợ rồi, hay là đang trốn ở đâu đó, núp trong bóng tối muốn đục nước béo cò?