"Ha..."
Thẩm Luyện vừa ẩn mình vào trong u quang, nhất thời giật nảy mình, ngọc phù trong tay suýt chút nữa đã ném về phía sơn cốc đang trồi lên phía trước.
"Đạo hữu, chẳng phải muốn rời khỏi vùng biển này thôi sao, cần gì phải làm tới mức ngươi chết ta sống."
Thanh âm lại vang lên trong thần niệm hải của Thẩm Luyện, lần này không còn là giọng nói của đại hán thô lỗ nữa, mà đã biến thành thanh âm linh động trước kia của Kỳ Ngọc.
"Đạo hữu có thể thu hồi phù bảo của người được không?"