Trịnh Pháp nhìn quanh bốn phía, thấy mấy người đi đường nhìn hắn với vẻ mặt toàn là hâm mộ, lại nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người.
Thưởng là nên thưởng, nhưng ai thưởng ai?
Bước chân của Đường Linh Vũ càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, đến khi sắc trời tối sầm, ven đường không người, nàng còn lưu luyến không rời nhìn Trịnh Pháp, Trịnh Pháp cũng hiểu rõ ý của nàng.
Đường Linh Vũ ở độ tuổi này, cứ mãi ở trên núi, quả thực có chút nhàm chán.
Tuy rằng nàng nhìn qua có vẻ lạnh nhạt, nhưng kỳ thực lại là một người có tính cách rất hoạt bát.