Trước mắt Dương Tường Tịnh, một tòa Hôi Tháp sừng sững giữa đất trời!
Đỉnh tháp chọc thẳng vào mây xanh!
Một luồng khí tức cổ lão, bàng bạc lưu chuyển, tựa hồ như chúa tể trấn áp hết thảy thế gian.
Dương Tường Tịnh cảm thán: "Hôi Tháp vút trời cao, ngàn thu giữ cõi mờ!"
Dương Căn Thạc: "Ối dào, cao quá!"