Tần Hiểu Mị từ từ đẩy cửa phòng, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu đuối, mong manh, chẳng còn chút uy phong, nhuệ khí của Vệ úy.
"Đại nhân, Tống quan chủ, ta, ta tuyệt đối sẽ không nói bừa."
Giọng Tần Hiểu Mị run nhè nhẹ, rõ ràng đã bị dọa sợ.
Ánh mắt Tống Mộc không kiêng dè đảo qua trên thân thể nàng, thưởng thức thân hình lung linh, có lồi có lõm dưới lớp lụa mỏng, miệng lại thốt: "Ta vẫn tin người chết hơn."
Tần Hiểu Mị khẽ run, vẻ mặt kinh hãi, cầu cứu nhìn về phía Đàm Vô Cữu.